Ôi Suriya Vaccasa! Ta đảnh lễ Timbaru, Bậc phụ thân của nàng, Ðã sanh nàng thiện nữ, Nguồn hạnh phúc của ta, Như gió cho kẻ mệt. Như nước cho kẻ khát, Nàng là tình của ta. Như pháp với Ứng Cúng, Như thuốc cho kẻ bệnh, Như đồ ăn kẻ đói, Thiên nữ với nước mắt. Hãy dập tắt lửa tình! Như voi bị nắng thiêu, Tẩm mình hồ nước mát, Có cánh sen, nhụy sen. Cũng vậy, ta muốn chìm, Chìm sâu vào ngực nàng. Như voi bị xiềng xích, Hất móc câu, gậy nhọn, Ta điên vì ngực nàng, Hành động ta rối loạn. Tâm ta bị nàng trói, Di chuyển thật vô phương, Rút lui cũng bất lực, Như cá đã mắc câu. Hiền nữ hãy ôm ta, Trong cánh tay của nàng! Hãy ôm ta, nhìn ta, Trong ánh mắt dịu hiền. Hãy ghì chặt lấy ta, Thiện nữ! Ta van nàng! Ôi Hiền nữ suối tóc, Ái dục ta có bao! Nhưng nay đã tăng bội, Như đồ chúng La Hán! Mọi công đức ta làm, Dâng lên bậc La Hán, Ôi Kiều nữ toàn thiện, Nàng là quả cho ta. Công đức khác của ta, Ðã làm trên đời này! Ôi Kiều nữ toàn thiện, Nàng là quả của ta! Vị Thích tử thiền tu, Nhứt tâm và giác tỉnh, Tìm cầu đạo Bất tử, Cũng vậy ta cầu nàng! Như người tu sung sướng, Chứng Bồ Ðề tối thượng. Kiều nữ, ta sung sướng, Ðược nhập một với nàng, Nếu Thiên chủ Sakka, Cho ta một ước nguyện, Ta ước nguyện được nàng, Vì ta quá yêu nàng! Như ta-la sanh quả, Tuệ Nữ, phụ thân nàng! Ta sẽ đảnh lễ ngài, Vì sanh nàng vẹn toàn!
(Trích trong một bài kinh thuộc Tạng Pāḷi Nikāya đó em) |