Cảm ơn cảm ơn hai em, Huyền & ... Hạnh.
Suy nghĩ mãi mới nhớ ra tên của Hạnh Sún. Không phải anh quên em mà thật ra trí nhớ của anh ngày càng giảm và hay quên, quên một cách bất chợt. Có lẽ do căn bệnh của anh nó ngày càng nặng? Anh không nghĩ rằng anh là người trầm cảm nhưng thật ra những biểu hiện của anh còn tệ hơn người trầm cảm. À mà thôi, anh không nói chuyện bệnh tật gì của anh nữa. Nghe chán lắm!. Hôm nay, anh viết mấy dòng này là muốn chuyển đến em lời Chúc mừng sinh nhật.
Anh chỉ biết em sinh vào tháng 9 nhưng anh không biết em sinh vào ngày nào. Anh hỏi Hạnh thì Hạnh cũng bảo em không cho Hạnh biết ngày sinh của em. Em biết không, hiện tại trên đời này ngoài hai người Cô và một người bạn gái duy nhất anh thích từ đầu cấp hai đến nay thì hai đứa em là người anh luôn nghĩ đến. Đó mà thật lòng mà nói. Bởi vì những người khiến anh phải nhớ đến thì họ thường để lại cho anh những kỷ niệm. Một là những kỷ niệm rất vui, hai là những kỷ niệm rất buồn và ba là những kỷ niệm vui có buồn cũng có.
Suy nghĩ mãi mới nhớ ra tên của Hạnh Sún. Không phải anh quên em mà thật ra trí nhớ của anh ngày càng giảm và hay quên, quên một cách bất chợt. Có lẽ do căn bệnh của anh nó ngày càng nặng? Anh không nghĩ rằng anh là người trầm cảm nhưng thật ra những biểu hiện của anh còn tệ hơn người trầm cảm. À mà thôi, anh không nói chuyện bệnh tật gì của anh nữa. Nghe chán lắm!. Hôm nay, anh viết mấy dòng này là muốn chuyển đến em lời Chúc mừng sinh nhật.
Anh chỉ biết em sinh vào tháng 9 nhưng anh không biết em sinh vào ngày nào. Anh hỏi Hạnh thì Hạnh cũng bảo em không cho Hạnh biết ngày sinh của em. Em biết không, hiện tại trên đời này ngoài hai người Cô và một người bạn gái duy nhất anh thích từ đầu cấp hai đến nay thì hai đứa em là người anh luôn nghĩ đến. Đó mà thật lòng mà nói. Bởi vì những người khiến anh phải nhớ đến thì họ thường để lại cho anh những kỷ niệm. Một là những kỷ niệm rất vui, hai là những kỷ niệm rất buồn và ba là những kỷ niệm vui có buồn cũng có.