Chuyện phóng sanh - Hưng Thuận Tự Tịnh độ Cư sĩ Phật hội Việt Nam

Chuyện phóng sanh - Hưng Thuận Tự Tịnh độ Cư sĩ Phật hội Việt Nam



Chuyện phóng sanh, người tuyệt đối không được đặt hàng trước dù con gì, ở đâu cũng vậy. Nếu người đặt hàng trước thì vô tình người đã - đang và sẽ gián tiếp khiến cho những con vật ấy bị săn bắt để bán cho người (Người thấy người ta bắt những con chim rồi đó, rất tội nghiệp. Tội nghiệp người bắt và vật bắt).


Như vậy là cả người bán và người đặt mua điều có tội; người cũng tạo điều kiện khiến cho người bán tiếp tục làm nghề bất thiện đó. Tốt nhất, chỉ phóng sanh những con vật người vô tình "có duyên" gặp phải khi chúng bị bắt bán ngoài đường, trong chợ sắp bị giết hay chuẩn bị bán vào nhà hàng, quán ăn để chế biến món ăn hoặc khi con vật ấy gặp nạn, bị thương.vv Rồi khi đi phóng sanh thì hãy thả những con vật đó trước rồi muốn tụng kinh trì chú niệm Phật thì làm, nên tìm chỗ thích hợp cho sự sống của chúng rồi thả. Đừng nhốt nó đợi mình làm nghi lễ rồi mới thả thì khổ cho nó lắm, thả nó càng sớm càng tốt, đừng nhốt nó chờ đến ngày đến giờ mới thả. Thả nó trước đi rồi hồi hướng, ước nguyện sau đừng sợ phước chạy; người nên làm một cách âm thầm, không khoe khoang phải; nhớ là phải tìm nơi thích hợp để phóng sanh. Người phóng sanh thì phải hiểu ý nghĩa của nó, không được phóng sanh vì phong trào cầu phước báo. Phóng sanh không hẳn là mình mua rồi thả mà hằng ngày hằng thời mình điều có cơ hội phóng sanh, ví như mình bị con kiến, muỗi, ruồi...vv bu cắn nếu bình thường theo thói quen là mình đánh nó nhưng biết đạo rồi mình để tâm tỉnh thức một tí mình không đánh nó mà chỉ thổi nhẹ hay đuổi nó đi thôi. Tôi chứng kiến cảnh Cô S.N đập chết và bẻ tay bẻ chân con muỗi tôi thương tiếc lắm như thì ăn chay niệm Phật để làm gì chứ? Người nói đi! Mình chỉ ăn chay niệm Phật mà không để ý việc này thì rất nguy hiểm, phải không? (Cái ăn thì đói mới ăn, nó đơn thuần là ăn trị đói thôi; Cái niệm Phật thì chỉ là cái miệng mình niệm hồng danh Phật thôi, chứ mình tưởng nhớ Phật và thực hành theo lời Phật dạy được hay không? Mới đáng lưu tâm). Mình tính sát sanh hay vô tình sát sanh nhưng mình nghĩ lại đó là bất thiện, thiếu tỉnh thức nên mình tránh sát sanh mình thận trọng quan sát hơn như vậy là phóng sanh, đó là giữ giới (trong hoàn cảnh mình buộc phải sát sanh nhưng mình không sát sanh thì đó chính là giữ giới. Đối với trộm cắp, tà dâm, nói dối, uống các chất gây say nghiện cũng tương tự như vậy!). Cái phóng sanh con vật là thể hiện lòng từ bi "Đức hiếu sanh" của mình đối với con vật chứ không vì phước báu mới làm. Nếu như mọi người, đợi có phước báo, rồi đợi đến ngày Rằm hay 30 mới phóng sanh thì đó là việc làm của người ích kỷ và si mê chứ không phải vì lòng từ bi có trí tuệ. Người nên suy tư điều này thật kĩ càng. Còn một kiểu phóng sanh cao thượng hơn mà ít người để ý đó là phóng sanh "buông bỏ" những tâm sở giận hờn, trách móc, hơn thua, được mất, danh lợi, đố kỵ, si tín, nghi hoặc... nói chung là phóng bỏ dần dần những tâm tham - sân - si (ly ác pháp). Có tập dần cách phóng sanh như vậy mới khiến mình "dễ thương hơn - trí tuệ hơn" vậy. Đó là cả một quá trình để thực tập nhưng quá trình hay phương pháp nào cũng vậy cái quan trọng là nhận thức và hành vi đúng đắn ở khoảng khắc hiện tại, ngay tại đây chứ không phải là chuyện của tương lai hay ở một cõi nào khác...

Trích Bức thư đầu năm (12/02/2017)

Thiện Đăng Hưng Thuận Tự

Đăng lần đầu tại Blog Cư sĩ Phật hội

Namo Tassa Bhagavato Arahato Sammāsambuddhassa

Nam Mô Đức Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật

☸ Chuyện thực sự muốn hay không muốn, chưa chắc sẽ xảy ra theo ý mình. Cho nên dù muốn dù không cũng không còn quan trọng nữa. Nếu hiện tại gặp phải vấn đề gì, bản thân có thể làm được thì sẽ làm, thích hay không thích, muốn hay không muốn cũng không quan trọng nữa. Vì những cái thực sự muốn cũng giống cái mình không muốn, đều phải dựa theo nhân quả nghiệp báo của bản thân mà thành. Tác ý không đủ hoặc các điều kiện chưa hội tụ đủ thì thích hay không, muốn hay không cũng không thành tựu.

Chia sẻ:

Thạch Thuận Hòa


Tự biết mình là một sự khám phá thú vị hơn bất kỳ kiếm tìm nào khác. Không hiểu biết chính mình thì dù kiến thức có rộng đến đâu cũng vô ích thôi, huống chi bỏ phí thời gian đuổi theo những vọng tưởng để rồi tuyệt vọng.